Thuở còn hồng hoang, chân là một thứ quý hiếm, các loài vật nói chung chỉ có một chân, chó thì có 3 chân, thậm chí Eva sinh sau đẻ muộn còn không có chân nào. Riêng có bò, nhờ có dòng sữa ngọt ngào, đuợc Thuợng đế cho hẳn 8 chân.
Một hôm bò gặp vịt, vịt kêu ca: tôi chỉ có 1 chân thật là bất tiện, anh lại có nhiều thế kia, hay là anh nhường bớt cho tôi 1 chân. Bò thương tình, để lại cho vịt 1 chân. Từ đó vịt có 2 chân, tuy nhiên mỗi khi ngủ, theo bản năng cội nguồn vịt lại co 1 chân lên.
Hôm khác bò gặp chó, chó kêu: tôi chỉ có 3 chân thật là bất tiện, anh lại có nhiều thế kia, hay là anh nhường bớt cho tôi 1 chân. Bò thương tình, để lại cho chó 1 chân. Từ đó chó có 4 chân, tuy nhiên mỗi khi đi tè, theo bản năng cội nguồn chó lại co 1 chân đó lên.
Tiếng lành đồn xa Eva cũng mò đến bò để xin chân. Xúc cảm trèớc thân hình tuyệt vời của Eva bò nhường hẳn 2 chân. Từ đó phụ nữ có 2 chân. Tuy nhiên mỗi khi sướng lên, (như trường hợp nhẹ nhất là được người yêu cho bá cổ ôm hôn chẳng hạn!) theo bản năng cội nguồn họ lại co cả 2 chân đó lên
Một chiều nắng đẹp, nàng ra ven hồ dạo chơi. Trời trong xanh, nước trong xanh, chim trên cành, hót thanh thanh, nàng ta mới tức cảnh hát một câu: "Có chú chim non nho nhỏ".
Ai ngờ vừa lúc ấy có anh chàng đi chơi ở đâu về, buồn quá không nhịn được nên lén vào trong bụi cây để... xả. Nghe thấy câu hát của nàng, chàng liền quay ra sừng sộ:
- Thể này mà nhỏ à?
Nàng vừa ngượng vừa sợ, quát lại:
- Đồ khốn nạn!
Ai ngờ chàng nghễnh ngãng thế nào lại quay ra quát:
- Ai bảo bốn lạng, phải nửa cân là ít!