Có người hay nói nịnh. Một hôm, đến thăm quan huyện, vừa vào dinh, đã khen rối rít:
- Quan lớn nhân đức thật. Thú dữ cũng phải lánh đi nơi khác. Hôm qua, vừa bước chân vào địa hạt ta tận mắt tôi thấy cọp kéo nhau từng bầy đi sang huyện bên cạnh.
Quan nghe, cũng chối tai, nhưng vẫn cười gượng. Một lúc, dân tới báo đêm qua cọp bắt mất ba mạng người, xin quan đưa lính về bắn trừ đi, kẻo nó ăn hết thiên hạ.
Quan huyện quay lại hỏi khách:
- Sao ngài bảo trông thấy cọp bỏ đi cả rồi !
Người kia bí quá, nói liều:
- Chắc quan huyện bên cạnh cũng nhân đức chẳng kém gì quan lớn, nên nó không có chỗ trú chân, đành phải quay trở lại huyện nhà.
~~~~~
3. Không nghe thầy gì cả
Thầy giáo trẻ hỏi học sinh:
- Ai đã hái trộm táo của trường và còn làm gãy cả cành?
- (Im lặng)
- Thầy cao giọng hỏi đầy vẻ ám chỉ: Nào Peter, em có biết không?
- Thưa thầy, em ngồi ở cuối lớp nên chẳng nghe thấy thầy hỏi gì ạ.
- Em nói thế nào ấy chứ. Thôi được rồi, tôi sẽ có cách kiểm tra. Bây giờ em hãy thử hỏi tôi một câu gì đó, xem tôi có nghe rõ không?
- Vâng ạ, xin thầy hãy nói xem, hôm qua ai đã hôn chị gái em ở dưới gốc cây sồi già?
- Peter, em nói rất đúng. Thầy chẳng nghe thấy em hỏi gì cả.
~~~~~
|
Truyện cười ngắn hay nhất - phần 2 |
4. Thử điện
Tại trạm điện cao thế, chàng công nhân đang sửa chữa trên nóc nói với anh đứng dưới đất:
- Ê! Mày có thấy 4 sợi dây đang thòng xuống không?
- Thấy rồi!
- Thấy rồi hả? Cầm lấy 2 sợi xem! Có thấy gì không?
- Hai sợi này không có vấn đề gì.
- Không sao hả? Tốt! Đừng đụng vào 2 sợi dây kia nhé, điện cao thế sờ vào là cháy thành than đấy!
~~~~~
5. Ba chàng nói khoác
Có 3 chàng sinh viên nói khóac nổi tiếng ở ba trường Đại học: Tổng Hợp, Bách khoa, Sư Phạm gặp nhau ở một quán nước. Sau một hồi hàn thuyên đủ thứ, ba chảng đều than thở về đời sống gian khổ của sinh viên.
- Anh học ở Tổng Hợp bảo: Bữa cơm sinh viên trưởng tớ ngay cả ruồi nó cũng không thèm đụng vào.
- Anh học Bách Khoa bảo tiếp luôn: Còn ở trưởng tớ thì ruồi cũng phải đánh nhau với sinh viên để tranh cướp từng hạt cơm. Lắm lúc những chú ruồi gầy còm đang nghẹn ngào nuốt những hạt cơm cứng như đá mà tớ thương quá .
- Anh học Sư Phạm, suốt câu truyện chỉ im lặng nay mới lên tiếng :Trường của các cậu thế là còn khá lắm. Ở trường tớ ấy à, cứ vào nhà bếp sau bữa ăn nào thế nào cũng thấy vài chú ruồi đang nằm hấp hối trên những cái đĩa đã trơn bóng, mắt đầy lệ, miệng than thở: “Đói quá, đói quá” và sau đó thì tắt thở.
~~~~